Lẽ nào em, đôi giòng tản mạn Như viết lách là một nhu cầu, một phương tiện đế thỏa mãn nỗi niềm, viết để nhỏ to và tâm tình,.viết để giải toả sự u uẩn của tâm hồn, viết đế bày tỏ cái ước mơ mà trong hiện thực khó có thể thực hiện được .. Như là người ai cũng có những ước mơ, mơ mộng, và đôi lúc ước mơ đó sẽ đến bất ngờ như cơ duyên hay là may mắn nào đó …
Như tôi đang đọc những giòng thơ của em với bao xúc cảm trào dâng. Cầm cuốn tập thơ nho nhỏ “ Lẽ Nào Em “, tấm hình bìa rất trang nhã đập vào mắt tôi, màu cam đỏ, màu của ráng chiều thu cho tôi cảm giác như mình đang dạo vào vùng ” Nước biếc thắm nồng tình quê . Quê xưa chốn cũ say mê một thời “Lần vào bên trong trang bìa, khuôn mặt em: Anh mắt tinh anh hiền hoà và nụ cười nhẹ, chửa tròn môi.
Nơi em toát ra vẻ thông minh, đầysức sống của người thanh niên với bầu nhiệt huyế , mong được chấp cánh bay cao … Lần vào trang thơ của em , hầu hết là những vần thơ ” lục bát sầu nhớ mong “, những vần thơ mà em gửi gấm ” những lời trái tim “ … Thơ em đơn giản và trong sáng mộc mạc như của một tâm hồn tinh khôi nhịp đập và mạch sống trào dâng, mặc dù sự khắc nghiệt đã xảy ra với em …Bảy năm sống trong âu sầu và trong bài “ Cám tác đời tôi “, như em cảm nhận ra được : ” Đuợc người cho sống nương thân Ta như được sống lại lần thứ hai “ Em sống lần thứ hai bới sức mạnh yêu thương của tình người : tình gia đình, của cô Tim ở Maison Chance , tình bè bạn khắp năm châu và ngay cả những người bạn trên mạng ảo… trong đại gia đình LLĐLR. Trong thơ em, tôi đọc được những lời chân thiết em viết cho cha mẹ em :“Cha vươn mình làm cây cao bóng cả Che nắng mưa giông bão đời nay Tóc như vôi , như sương, như cước Cha – hay là một dáng đông gày “ Mùa đông có con gió bấc lạnh đầy, có em nằm nhớ quê ” Xứ Thanh Ơi “, nơi mà em phải xa rời .. và em bật lên tiếng lòng … thương nhớ mẹ già còn tảo tần một nắng hai sương trong những buổi đông trời cóng buốt“Con thương mẹ tấm thân gày Mùa đông giá rét bàn tay tím bầm ” … Bao năm đau đớn tâm can Quê xa dáng mẹ võ vàng ngóng trông “ Em được may mắn đùm bọc bới cô Tim tại ” Maison Chance ” Ngôi Nhà May Mắn, bài thơ em như lời tri ân đến với cô Tim :“ Ôi người mẹ có trái tim cao cả Quên tuổi đời, chẵng ngại gian lao Suốt ngày đêm mẹ luôn trăn trở Lo cho người bất hạnh thương đau “Trong cả tập thơ ” Có lẽ em ” tôi thích thú tìm được giòng thơ của em, đọc mà tưởng như là truyện cố tích thần thoại trong bài ” Chuyện tình mây núi ““ Ngày xưa mây núi yêu nhau Tình như giấc mộng đắm say thắm nồng Tình đang chan chứa màu hồng Một ngày gió đến bão giông khắp trời …. Rồi Mây lặng lẽ xa rời Trốn theo cơn Gió như lời yêu xưa “Thơ em bàng bạc như áng mây của buối chiều hiu hắt có lá vàng rơi có mưa bay lất phất để em ” riêng một góc trời ” cảm tác : “Nhìn thu lá rụng rơi vàng Riêng tôi một góc , trời tan tác trời “Tôi miên man đọc nhưng giòng thơ thổ lộ tâm sự của em, có những đoạn thơ tôinhư chìm mình trong đó và tưỡng chừng như mình đồng cảm với em .. Khi vừa đọc cái tựa đề ” Lẽ Nào Em … “ tôi chợt nghĩ có phải là một lời trách cứ nguời yêu chăng ?? .. Tôi tự nhiên muốn đọc thật nhanh để tìm hiểu .. về cậu bé này … tình yêu ảo hay tình yêu thật đây ? dẫu em : ” Thân ta tuy đã phai tàn Song ta vẫn sống tràn đầy sức xuân Biết đời còn lắm gian truân Nhưng mơ ước vẫn gọi thầm yêu thương “À, tôi đã tìm ra câu trả lời qua những giòng lục bát yêu mà Hàn Phong Vũ gởi cho người yêu bé nhỏ … những lời trách cứ nhẹ nhàng ” Lẽ nào tình đã héo mòn Hôm qua tình đẹp .. như con trăng đầy “Trong ” Bài thơ tôi viết trao em “ ..” Lẽ nào chắng là một hai Lẽ nào tình đã ra ngoài tháng năm “và trách buồn phận minh ” Lẽ nào trời thứ lòng tôi Cho cơn đau bệnh lẻ loi một mình “và như thế cứ mãi ” Tìm Em ‘ như : ” Lẽ nào là giấc chiêm bao Tìm em tìm đến khi nào em ơi Lẽ nào anh sống đơn côi Tìm em tìm suốt một đời sao em ?”Tha thiết qúa không biết người em gái này có phải là em gái thành đô thưở nào, ” dáng nhỏ xinh , hồn nhiên tuơi tắn “ trong cuộc gặp giao lưu chăng ?? để rồi ” lẽ nào em quên tình xưa “ rồi ” Em tiễn tôi một buổi chiều ” đến cả ” thu tím lòng em …tím lòng nhau ” đọc nghe thoáng chút ngậm ngùi theo , thơ rất thơ của Hàn Phong VũNgoài thơ tình, viết cho người yêu , gia đình và bạn bè anh em ..thơ em chấp cánh bay cao trãi lòng mình với nhân loại, với đời sống chung quanh , giữa người với người .. Như tôi thường nghe ” thi nhân thường hay có cái cảm xúc nhạy cảm hơn người thường “ . hảy nghe em cảm nhận về em bé mô côi , đang vật lộn bôn ba đế kiếm kế sinh nhai :” Sớm mỗi sớm em lê bước Khắp phố phường: ” Ai vé số đi “ Chiều mỗi chiều đôi bàn chân nhỏ Lại âm thầm xin hạt vãi hạt rơi “Và em cũng xót xa cho những kiếp hồng nhan phải héo hon nơi đất khách và thốt lên lời ta thán : “ Nghèo là cái tội – phải không ? Trời đưa đẩy em lấy chồng Đài Loan ! “Hảy nghe em tâm tình với biển vơi con sóng ngàn đời reo tiếng yêu bất tận với thiên nhiên đất trời và bất diệt với em ” Biển vui! dâng sóng reo ca Ngân nga câu hát thiết tha vang trời Bên nhau Ta – Biến yêu đời Tình yêu tha thiết chăng rời xa nhau “Em tự chọn cho mình cái bút hiệu Hàn Phong Vũ, có lẽ em có những nỗi khắc khoái và u trầm như cố thi sĩ Hàn Măc Tử chăng ? được biết có ba em, nhóm Tam Thi Nhất Mệnh đã lấy bút hiệu họ Hàn như là Hàn Tuơng Thi, Hàn Nguyên Huệ và Hàn Phong Vũ . Các em hóm hĩnh tự gọi mình là nhóm ” Toàn Xương “ cái tên thật ấn tượng khiến tôi bật cười … họ chia bè phái và như là đang thách đố với nhóm ” Toàn mỡ ” …Thi ca đưa các em đến gần nhau và thân thiết trong đại gia đình LLĐLR .. Tôi nghe phong phanh Lão Đại tóc bạc đang hoạch định làm một cuộc họp mặt vô tiền khoáng hậu năm tới cho các em nhóm ” Toàn Xương”. Tôi cũng xôn xao, náo nức và cầu mong …mặc dù mới biết các em, một vài người và đọc vài giòng thơ của các em trong thời gian rất ngắn . Cái cơ duyên quen biết nhóm LLĐLR này thật thú vị và được anh Phạm Lưu Đạt kế chuyện cũng như trao cho tôi những tập thơ mà anh cùng các bạn thực hiện cho các em …Những đoạn thơ , đoạn văn tản mạn mà tôi đã miên man đọc, đã làm lòng tôi mềm và chùng xuống, đôi lúc nghèn nghẹn khi đọc những mảnh đời oan nghiệt xảy ra trên quê hương , ở tận cùng ngỏ hẽm cúa đất nước tôi. .. Một chút rưng rức trong tôi và tôi bắt chước theo các em , ..tôi tự tạo cho mình những ước mơ …Có lẽ con người sống có giá trị hơn khi biết mơ mộng , biết nhìn vê phía trước và biết hi vọng như lời hát của nhạc sĩ dân ca Nguyễn Đức Quang “ Hi vọng đã vươn lên trong màn đêm ..trong nhọc nhằn trong u tối ” …Như tôi trân trọng khi đọc thơ em và tôi thả hồn theo lời thơ của em với bao ngỗn ngang tâm sự . Tôi chỉ muốn viết lên cảm nghĩ của mình như là một lời cám ơn em, cho tôi những giây phút sầu lắng và suy gẫm với tất cả ngưỡng mộ và quý thương em đã vượt qua được sự đau khổ chán chường và tìm đuợc nguồn vui trong thơ văn .Đôi ba giòng tản mạn như là một chút niềm vui và nụ cuời và chút xao động tôi muốn gởi đến em, cho em biết rằng thơ của em đã được đọc và cảm nhận từng câu chữ ngữ vần. Em đã đóng góp và toả hương cho đời rồi đó Ngọc Lâm … Chắc chắn rằng thơ của em và các bạn ” Toàn Xương ” sẽ là bạn đồng hành, là kim chỉ nam và là ánh sáng loé tia hi vọng cho các bạn khác, những mảnh đời có cùng chung nỗi bất hạnh ..Hảy viết và hảy nói như Lê Hữu Nam đã tuyên bố :“Tôi là Chúng Tôi , Chúng ta không bất hạnh ” mà tôi có dịp đọc qua đoạn văn tản mạn của Nam .. Đúng các em không bất hạnh vì các em còn có thơ văn , các em còn có nhiều anh chị em trong cũng như ngoài nước lúc nào cũng hỗ trợ các em . Trân trọng cám ơn Em, những vần thơ ” Lẽ Nào Em ” cúa Ngọc Lâm Hàn Phong Vũ .. cũng như không quên cám ơn tất cả những tấm lòng nhân ái cùng chia sẻ : lá lành đùm lá rách …
NTHaVyViết từ Hungtington Beach, California
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét