Tiểu Sử
Tác giả: Hàn Phong Vũ
Tên thật: Nguyễn Văn Lâm
Sinh ngày: 19/ 05 /1985. Tại Thành Đông - Thành Lộc - Hậu Lộc - Thanh Hóa.
Trước kia là sinh viên sư phạm khoa Văn, do bị tai nạn liệt tứ chi nên dừng học…
Hiện đang sống và làm việc ở: CƠ SỠ KHUYẾT TẬT NHÀ MAY MẮN - Bình Tân - TPHCM
Các bút danh thường dùng: Ngọc Lâm, Hàn Phong Vũ.
- Có thơ được đăng và giới thiệu trên các Website và diễn đàn thơ văn như:
Vanthoviet.com, datdung.com. Phongdiep.net
Vannghenamdinh.com, lucbat.com
Vnthidan.net, thuhoiquan.net, thivien.net
Lalanhdumlarachvn.wordpress.com. vnthuquan.net…vv..
- Tác phẩm đã in:
In riêng:
Tháng 7/ 2011), Lẽ Nào Em
(NXB Thanh Niên 2011).
In chung:
Tuyển thơ Văn Thơ Việt Tập 2
(NXB Văn Học 2011).
Hương Mùa Thu
(NXB Văn Học 2011).
Email:
hayvebenanh_nl2006@yahoo.com
SĐT: 0989272896
Địa Chỉ: Cơ Sỡ Nhà May Mắn. Số nhà 06/17 (cũ), 2/35(mới). Khu phố 4. Phường Bình Hưng Hoà A. Đường tân kỳ - tân quý. Quận bình tân. TPHCM
HÀN PHONG VŨ
LẼ NÀO EM
Tập thơ 55 bài
Ngọc Lâm, tình yêu với thơ…
Thơ, một tiếng nói thật của tâm hồn, của con tim… những buồn vui, cay đắng, giận hờn, những day dứt bâng khuâng, kể cả sự bất hạnh, đau đớn… thì thơ luôn là người bạn trung thành, chịu lắng nghe và biết chia sẻ!
Đó là lời tâm sự của Ngọc Lâm một chàng trai có đôi mắt u buồn, ẩn chứa một niềm khát khao sống mãnh liệt trong một xác thân gầy yếu, tật nguyền.
Đó là lời tâm sự của Ngọc Lâm một chàng trai có đôi mắt u buồn, ẩn chứa một niềm khát khao sống mãnh liệt trong một xác thân gầy yếu, tật nguyền.
Tác giả: Nguyễn Văn Lâm (Ngọc Lâm, Hàn Phong Vũ) sinh năm 1985 tại một vùng quê nghèo xã Thành Lộc, huyện Hậu Lộc tỉnh Thanh Hóa, cha mẹ Ngọc Lâm đều làm nghề nông. Từ nhỏ Ngọc Lâm đã là một học sinh ngoan hiền, rất yêu thương cha mẹ, cố gắng chăm lo học tốt, với một ước mơ như bao thanh niên khác mong được góp công sức nhỏ bé của mình vào xây dựng quê hương đất nuớc.
Năm 2003 Ngọc Lâm đã thi đậu vào trường Sư Phạm. Ngọc Lâm tiếp tục thực hiện mơ ước cho tương lai bằng trái tim đầy nhiệt huyết. Nhưng cuộc đời, định mệnh thật bất công đối với Ngọc Lâm, niềm vui, hạnh phúc của một sinh viên sư phạm chỉ có với Ngọc Lâm thật là ngắn ngủi. Cuối năm 2004 một tai nạn giao thông kinh hoàng đã làm cho cuộc đời Ngọc Lâm từ một sinh viên trẻ khoẻ, tràn đầy mơ ước, trở thành một người khuyết tật (liệt tứ chi) phải ngồi xe lăn mãi mãi…
Cuộc đời Ngọc Lâm từ đó chìm trong những tháng ngày đau đớn về thể xác và tâm hồn, đã có lần Ngọc Lâm nghĩ đến điều tiêu cực nhất, muốn hủy hoại mảnh đời còn lại quá nghiệt ngã của mình, nhưng tình yêu thương của gia đình, của xã hội những trái tim nồng ấm đã đến với Ngọc Lâm và hơn thế đó là tình yêu đối với những vần thơ, đã níu kéo Ngọc Lâm ở lại với cuộc đời, dù phải đối diện với quá nhiều cay đắng.
Bao năm qua Ngọc Lâm vẫn luôn khao khát, luôn bừng cháy một tình yêu làm thơ và chỉ có thơ, dù sức khoẻ Ngọc Lâm ngày càng yếu dần. Ngọc Lâm hiện dùng thuốc mỗi ngày. Nỗi nhớ xa quê, xa cha mẹ gia đình anh em, mối tình đầu, bạn bè, thầy cô… Nỗi nhớ thương, buồn tủi, đau đớn ấy đã đi vào hồn thơ Ngọc Lâm đến cháy bỏng, tuôn trào và mãnh liệt.
Ngọc Lâm đã tâm sự “Ngọc Lâm viết thơ bằng tất cả cảm xúc từ trái tim, viết cho đời, viết cho quê hương, gia đình, bạn bè, viết cho chính mình, cho tình yêu đôi lứa, viết cho nỗi đau và hạnh phúc của con người bằng tấm lòng và sự trải nghiệm. Thơ đối với Ngọc Lâm như một món ăn tinh thần không thể thiếu trong cuộc sống, là người bạn đồng hành trong cuộc đời… Ngọc Lâm không còn ước mơ nào hơn là được tiếp tục làm thơ trong thời gian ít ỏi còn lại của mình và Ngọc Lâm luôn ước mơ những vần thơ ấy, tình yêu ấy sẽ được lưu lại trong lòng bạn đọc qua một cuốn sách nhỏ nhắn, Ngọc Lâm rất khao khát được xuất bản tập thơ của mình”
Hôm nay ước mơ đó đã thành sự thật, trên tay các bạn đang cầm tập thơ của Ngọc Lâm, những vần thơ sâu lắng chứa đựng tình yêu, ngập tràn mơ ước và cả nỗi đau riêng…
Chúng ta đến với thơ Ngọc Lâm như một cuộc trò chuyện sẻ chia, chúng ta bắt gặp hình ảnh mình qua những vần thơ, những thổn thức của nhịp đập trái tim với tình yêu đôi lứa, những trăn trở quặn lòng với những nghịch cảnh đớn đau số phận và cả sự hân hoan, bình yên của thế giới tràn đầy tình yêu thương con người, rất nhân lành và cao đẹp. Tất cả những cung bậc tình cảm đó đã được Ngọc Lâm trao gửi đến chúng ta qua tập thơ “Lẽ Nào Em”.
Tấn Aí – Minh Tâm.
TRỞ VỀ
Trời cao – biển rộng mênh mông
Non xanh – nước biếc thắm nồng tình quê
Mơ trên sóng nước trở về
Quê xưa - chốn cũ say mê một thời…
GIÓ ĐÔNG
Đông về cây lạnh lá run
Khói sương giăng phủ mịt mùng xa xăm
Quê xa bao tháng bao năm
Chiều nay gió dậy, người nằm nhớ quê.
LÊNH ĐÊNH
Ôi! Đời trôi dạt lênh đênh
Qua bao sóng gió, thác ghềnh nhấp nhô
Trôi theo dòng nước về mô?
Lênh đênh ai biết bến bờ nơi đâu.
NGƯỜI NGHÈO NÓI
Giàu sang người ở thị thành
Tôi nghèo khó, tôi thanh bần với quê
Dẫu cho ai ghét, ai chê
Thì tôi vẫn sống hả hê vui cười.
NẾU MAI
Nếu mai ta chết đi rồi
Trên đời biết có ai người khóc ta
Hồn lìa khỏi xác bay xa
Ai người thương xót nhỏ ta giọt sầu...
CHA
Con thương cha một đời nặng gánh
Một đời chưa thanh thản mấy khi
Đôi mắt quầng và sâu tối đường mi
Rát lòng con, chẳng biết phải làm gì!
Cha vươn mình làm cây cao bóng cả
Che nắng mưa, giông bão đời này
Tóc như vôi, như sương, như cước
Cha - hay là một dáng Đông gầy!
MÙA ĐÔNG NHỚ MẸ
Con thương Mẹ, tấm thân gầy
Mùa đông giá rét bàn tay tím bầm
Trời đông thường gió mưa rầm
Mẹ ơi, tình nghĩa cao thâm khôn tày
Chỉ mong giá rét qua ngay
Đông tan tác hết, xuân quay bước về
Và con nữa, nhịp say mê
Về bên mẹ, trọn ước thề thiêng liêng.
BÀI THƠ
K ính tặng Mẹ Tim!
Ôi! Mẹ Tim như là tiên dáng thế
Mang tình thương ban tặng cho đời
Ôi Mẹ Tim như hoa hồng tươi thắm
Luôn nở nụ cười hiền dịu trên môi..
Ôi Người Mẹ có trái tim cao cả
Quên tuổi đời, chẳng ngại gian lao
Suốt ngày đêm Mẹ luôn trăn trở
Lo cho bao người bất hạnh thương đau.
Mẹ đã xây ngôi Nhà May Mắn
Cho chúng con được sống yên vui
Trong ngôi nhà thân yêu nho nhỏ
Tình thương Mẹ luôn hiện hữu tràn đầy.
Con xin viết bài thơ ca ngợi
Đời Mẹ Tim - tấm gương sáng rạng ngời
Con muốn cất lời ca vang dội
Hát tên Mẹ Tim khắp cả biển trời.
XỨ THANH ƠI
Xứ Thanh ơi! Sao mà thương nhớ
Bao năm rồi ta đã xa quê
Xa bạn bè, thầy cô yêu dấu
Xa một thời ký ức tuổi thơ ngây.
Xa con kênh, và cánh đồng lúa chín
Với những buổi chiều gánh nước tưới khoai
Xa cái tết, tình quê hương ấm áp
Những xuân hè náo nức cả hồn cây.
Xứ Thanh ơi! Gắng gỏi cùng ta nhé,
Hẹn một ngày ta sẽ trở về đây!
NHỚ BẠN
Đã lâu không gặp bạn hiền
Giờ này bạn ở những miền đâu đâu
Thời gian con nước trôi mau
Càng xa nỗi nhớ nhung nhau thêm nhiều.
Vắng bạn trời đất buồn hiu
Mong sao gặp lại quãng chiều ngày xưa
Cùng nhau tắm nắng gội mưa
Dung dăng dung dẻ say sưa tâm tình.
Và cho hai đứa chúng mình
Chàng Bờm chú Tễu bên đình nghêu ngao
Ao làng múc cạn trăng sao
Đồng làng câu hát ngọt ngào mùa chiêm.
Và trăm nơi đến vạn miền
Bên nhau ngạo thủy du tiên tháng ngày
Thế rồi kẻ Đông người Tây
Và rồi hai đứa lại đầy cách xa!..
ĐÓN XUÂN
Thì thầm như tiếng nàng xuân
Đang về trong gió rì rầm đưa hương
Bình minh đọng những giọt sương
Lứa đôi sánh bước yêu thương dạt dào
Xuân về chim hót xôn xao
Lá hoa hương sắc ngọt ngào thoảng bay
Em hiền duyên dáng tóc mây
Hồn nhiên chân bước mê say bên người
Chợ hoa vui rộn tiếng cười
Người mua – người bán nơi nơi muôn màu
Hoa hồng, hoa Cúc chụm đầu
Toả hương thơm ngát từ lâu vẫn còn
Hoa Đào, Mai mọc chồi non
Hoa Lan, hoa Huệ, Lay ơn khoe mình
Chợ xuân huyên náo linh đình
Long Lân Quy Phụng đẹp xinh rộn ràng
Bưởi xanh, Xoài chín, Cam vàng
Người, Hoa, Cây trái nối hàng xa xa
Mùa xuân Tân Mão đậm đà
Khắp nơi hớn hở reo ca đón chào...
LẼ NÀO EM...
Hỡi người yêu bé nhỏ ơi!
Lẽ nào em đã xa tôi thật rồi?
Lẽ nào tình đã chia đôi
Lẽ nào em đã cắt rời tình tôi?
Lẽ nào tôi phải đơn côi
Lẽ nào em chẳng nói lời chia ly.?
Lẽ nào em vội ra đi
Lẽ nào em chẳng chút gì vấn vương?
Lẽ nào tình đã tang thương
Lẽ nào ngày tháng yêu đương không còn?
Lẽ nào tình đã héo hon
Hôm qua còn đẹp như con trăng đầy.
TẶNG EM
Tặng em một đóa quỳnh hương
Mơ lòng em mãi vấn vương tơ hồng
Tặng em một đóa hoa hồng
Để anh lòng được thầm mong một ngày.
Tặng em một giấc mơ say
Để được ngây ngất - ngất ngây yêu đời
Tặng em cả một vùng trời
Xin em trao gửi quãng thời ngây thơ.
Tặng em một sáng tinh mơ
Để em thức đọc vần thơ anh làm...
VÔ ĐỀ 1
Gửi tình về chốn Thiên Nhai
Niềm thương nỗi nhớ năm dài còn vương
Biết người xưa có nhớ thương
Thân trai lữ khách, tha phương xứ người.
VÔ ĐỀ 2
Chiều nay đầu nhức, tai ù
Thần gầy ngồi trước mịt mù khói sương
Lá vàng rơi rụng khắp đường
Bỗng dưng trời đất tang thương một màu...
CHIỀU MŨI NÉ
Chiều nay Mũi Né bâng khuâng
Thương ai xa lắm mắt quầng thâm sâu
Nhìn về… nơi chốn Hoàng Lầu
Nhớ chàng Mặc Tử tình đầu xót xa.
SAO NỠ ĐÀNH QUÊN
Nhỏ ơi! Sao nỡ đành quên
Bài thơ anh viết trao em thuở nào
Chiều nay lá rụng lao xao
Đọc bài thơ cũ gợi bao nỗi niềm...
LỤC BÁT VỀ MẸ
Mẹ là dòng suối ngọt ngào
Cho con tắm mát thuở nào ngây thơ.
Mẹ là bài hát vần thơ
Ru con ngon giấc mộng mơ nồng nàn.
Mẹ là câu hát dân gian
Cho con thấu hiểu gian nan cội nguồn.
Mẹ là biển rộng mênh mông
Cho con vượt khó thành công trên đời.
Là quê hương, là muôn nơi
Nghĩa là tất cả cuộc đời của con!
GỬI ANH HỮU THỊNH
Đời trai sống kiếp phong trần
Tình đi tình đến bao lần nào hay.
Hạnh phúc rồi lại đắng cay
Có ai không tiếc những ngày bên nhau.
Anh ơi xin chớ buồn lâu
Đớn đau hãy gởi lệ sầu vào thơ.
Hãy làm con bến đợi chờ
Một ngày sẽ có thuyền mơ đậu về
Rồi anh lại dưới trăng thề
Mơ về giấc mộng tràn trề yêu thương..
TẶNG BẠN HUỆ NGUYỀN
Thương bạn số phận điêu tàn
Xác thân hoang phế vô vàn đớn đau
Một đời mang trọn nỗi sầu
Hồn thơ vẫn thấm đượm màu yêu thương
Duyên tình còn lắm tơ vương
Lòng càng khao khát nhớ thương dâng trào
Vần thơ bạn vẫn bay cao
Dâng cho đời lớp sóng trào yêu tin
Thương người, thương số phận mình
Cùng chung phận số duyên tình xa xôi
Bạn ơi! hãy sống cùng tôi
Ta cùng viết tiếp những lời thơ dâng.
BÀI THƠ TÔI VIẾT TRAO EM
Tặng: H. Tử
Bài thơ tôi viết trao em
Là bao day dứt nỗi niềm trong tim
Tháng năm – năm tháng êm đềm
Trong tôi nỗi nhớ đêm đêm nối dài
Lẽ nào chẳng là một hai
Lẽ nào tình đã ra ngoài tháng năm?
Tôi giờ hoang hoại điêu tàn
Vết thương đau sẽ mãi mang trong đời
Bài thơ tôi viết cho tôi
Cho em, em lại cho người… buồn không!
Tình ta giờ hoá hư không
Em quay lưng bước theo chồng ra đi
Từ nay hai đứa chia ly
Bài thơ anh tặng nhớ gì không em?
Chiều thu lá rụng bên thềm
Lá vàng lá đã chết bên đời rồi
Hồn thơ tôi cũng tơi bời
Đêm đêm thơ vẫn vọng lời yêu thương.
BUỒN
Buồn dâng cao ngút chân trời
Ta ngồi lặng lẽ lệ rơi cung sầu
Chiều nay gió thổi về đâu
Nghe lòng hiu hắt ngàn sâu não nề.
Ta ngồi lặng lẽ lệ rơi cung sầu
Chiều nay gió thổi về đâu
Nghe lòng hiu hắt ngàn sâu não nề.
Chiều nay ai… dáng trăng thề
Phải em chăng, trở gót về lối xưa?
Ngồi nghe gió thoảng, mây đưa
Lòng ta ngơ ngẩn như chưa bao giờ.
Phải em chăng, trở gót về lối xưa?
Ngồi nghe gió thoảng, mây đưa
Lòng ta ngơ ngẩn như chưa bao giờ.
Nghìn trùng ngút tận trời mơ
Bóng em đâu giữa hững hờ thế gian!
Thắt lòng một giọng ca vang
Như là tiếng khóc than van cuộc đời.
Bóng em đâu giữa hững hờ thế gian!
Thắt lòng một giọng ca vang
Như là tiếng khóc than van cuộc đời.
Mảnh trăng chiều, ai cắt đôi?
Để đầy đêm vắng tôi ngồi nhớ thương.
Để đầy đêm vắng tôi ngồi nhớ thương.
CHUYỆN TÌNH MÂY NÚI
Ngày xưa Mây - Núi yêu nhau
Tình như giấc mộng đắm say thắm nồng
Tình đang chan chứa màu hồng
Một ngày Gió đến bão giông khắp trời
Rồi Mây lặng lẽ xa rời
Trôi theo cơn gió quên lời yêu xưa
Tháng ngày mưa nắng - nắng mưa
Núi kia đợi mãi Mây xưa chẳng về
Núi buồn đau đớn ê trề
Lệ sầu cay đắng lê thê tháng ngày
Mây kia bên Gió mê say
Chạnh lòng nhung nhớ Núi nay âu sầu
Nhưng Mây nào có biết đâu
Núi buồn rêu cỏ một màu phủ lan
Thế rồi Mây - Núi ly tan
Núi kia thương nhớ khóc than trùng trùng
Chuyện tình Mây - Núi yêu thương!..
THU SANG
Đường thu màu lá vàng rơi
Mắt em vói theo vẻ bồi hồi
Bờ vai đọt tóc, tà áo trắng
Mẹ về thu níu bước chân vui
Sông quê trầm lặng neo kỷ niệm
Núi xanh tiếp núi tuyệt ý lời
Những khuya vằng vặc vầng trăng hiện
Tôi nhớ thu quê, nhớ bao người!
THU SẦU
Mùa thu về rồi lá vàng rơi
Nắng chiều hiu hắt gợi đơn côi
Có phải dáng ai về trong tối
Tóc rủ, tay buông, miệng cắn lời.
Mưa chiều lất phất bay nhè nhẹ
Người đi, dáng nhỏ ướt bờ vai
Đây mùa thu cũ nay trở lại
Gọi mãi tình thu mái tóc dài.
Mùa thu, mùa thu về phố xưa
Em giờ nơi ấy đã hay chưa
Có còn nhung nhớ ngày năm cũ
Hay đã quên rồi con phố xưa?
CẢM TÁC CUỐI THU
Thu đi rồi, em cũng đã xa
Chỉ còn ta với mùa đông giá lạnh
Em còn nhớ ngày thu nồng thắm
Tình yêu ta say đắm gửi trao.
Bây giờ lòng còn lại vết đau
Tình em đã vào sâu dĩ vãng
Và ngày mai đông sẽ sang đây
Một mùa thu kỷ niệm tràn đầy.
Rồi mai nữa, mùa thu trở lại
Ta ngồi ngắm vàng lên tê tái!..
ĐÊM ĐÔNG
Đâu còn gì để nhớ thương
Mà sao lòng vẫn vấn vương thêm sầu
Dặn lòng quên, có được đâu
Bóng hình em vẫn in sâu trong lòng
Sài gòn nay đã lập đông
Gió heo heo thổi, thư phòng mình ai
Đêm về lạnh buốt đôi vai
Nỗi niềm thương nhớ thêm dài người ơi
Mùa đông nay đã về rồi...!
CHIỀU ĐÔNG NHỚ NGƯỜI
Chiều nay gió thổi lạnh ghê
Phải chăng đông đã trở về rồi sao?
Ngày nâng tuổi mộng lên cao
Đông về thêm gợi biết bao nỗi niềm.
Chiều nay gió thổi lạnh ghê
Phải chăng đông đã trở về rồi sao?
Ngày nâng tuổi mộng lên cao
Đông về thêm gợi biết bao nỗi niềm.
Ngày đầy nâng nhịp con tim
Bâng khuâng, rạo rực tôi tìm bóng tôi.
Đêm sang đầy một đơn côi
Đầy một nỗi nhớ thương người… ngày xưa!.
Bâng khuâng, rạo rực tôi tìm bóng tôi.
Đêm sang đầy một đơn côi
Đầy một nỗi nhớ thương người… ngày xưa!.
HÀ NỘI TRONG TÔI
Hà Nội trong trái tim tôi
Dẫu xa trời vẫn một trời yêu thương
Một lần đến đã vấn vương
Tình ba mươi sáu phố phường cổ xưa
Trải qua bao nắng bao mưa
Hà Nội vẫn vẹn nét xưa lạ thường
Dạo quanh Hà Nội một vòng
Nghìn năm mà vẫn phố phường tinh khôi
Thềm Thu nắng, lá còn rơi
Tiếng chuông Trấn Vũ vẫn bời bời buông?
Hồn thiêng mấy thuở non sông
Sông Hồng dậy sóng Lạc Hồng là đây...
TÂM TÌNH VỚI BIỂN
Biển ơi! có biết hay không?
Bao ngày - bao tháng, thầm mong gặp người
Chiều nay ngồi trước biển rồi...
Trái tim muốn nói ngàn lời yêu thương!!
Đêm nay thức suốt canh trường
Tâm tình với biển con đường ta đi
Từ ngày Ta – Biển chia ly
Biển còn nhung nhớ chút gì hay chăng?
Nhớ đêm bên Biển ngắm trăng
Vui cùng chú Cuội, chị Hằng, gốc đa
Biển vui! Dâng sóng reo ca
Ngân nga câu hát thiết tha vang trời
Bên nhau Ta – Biển yêu đời
Tình yêu tha thiết chẳng rời xa nhau
Nhưng nào có giữ được đâu
Ta đành xa cách, biển sầu khóc than
Đêm đêm sóng vỗ dâng tràn
Giật mình nghe sóng nát tan cõi lòng
Biển ơi! Có giận ta không?
Đêm nay xin trút cạn lòng nhớ thương!
VIẾT CHO NHỮNG CÔ GÁI
LẤY CHỒNG ĐÀI LOAN
Một đời vất vả, héo hon
Thân nơi đất khách, tình còn ở quê
Mỏi mong một sớm quay về
Thăm cha mẹ, với bạn bè yêu thân
Thăm lại người, thuở tình nhân
Bao năm xa, vẫn âm thầm nhớ thương
Nghèo là cái tội - phải không?
Trời đưa đẩy em lấy chồng Đài Loan!
CẦN MỘT TÌNH THƯƠNG
Sinh ra đã không còn cha mẹ
Vào đời bằng hai chữ mồ côi
Em lớn lên trong tình thương của đất
Và bao dung rộng lượng của trời.
Chẳng được hưởng tình yêu cha mẹ
Tuổi thơ em lay lắt giữa dòng đời
Ai người sống tuổi ấu thơ cô độc
Mới cơ chừng thấu cảnh mồ côi.
Sớm mỗi sớm em lê bước
Khắp phố phường: “Ai vé số đi”
Chiều mỗi chiều đôi bàn chân nhỏ
Lại âm thầm xin hạt vãi hạt rơi.
Adiđà! Có ai không, gánh vác
Sẻ chia cùng mất mát đời em
Xin hãy nhủ lòng xót thương, dù nhỏ
Cho em một hy vọng êm đềm.
RIÊNG MỘT GÓC TRỜI
Mình tôi riêng một góc trời
Em giờ đã bước theo người giàu sang
Nhìn Thu lá rụng rơi vàng
Riêng tôi một góc, trời tan tác trời..
CHIỀU VỀ
Chiều về vết nắng nhạt dần
Hoàng hôn tím ngắt nhuộm thân hao gầy
Gió lùa ngọn cỏ - cành cây
Nôn nao bỗng nhớ tháng ngày đã xa...
CHƯA ĐỀ
Thôi rồi em đã lấy chồng
Còn anh ở lại với dòng sông băng
Đêm về ngồi khóc dưới trăng
Nhìn hoa tím nhớ bằng lăng vô vàn..
ĐƯỜNG XƯA LỐI CŨ
Đã lâu rồi, anh không về lối cũ
Chẳng biết em còn ở đường xưa?
Đường xưa giờ thiếu bóng hình hai đứa
Phố xôn xao, niềm đơn lẻ đầy chiều
Cây lá đổ, em ơi! Mùa gió lặng.
Ôi! con đường đôi lứa xưa – giờ vắng!
Cây lá đổ, em ơi! Mùa gió lặng.
Ôi! con đường đôi lứa xưa – giờ vắng!
TRỐNG VẮNG
Chao ôi trống vắng chiều nay
Lòng ta hiu quạnh đắng cay vô vàn
Nhìn thân xác đã hoang tàn
Trái tim tan nát tâm can rối bời
Cuộc đời nào có ai ngờ
Tuổi xuân tươi trẻ, bây giờ xác xơ
Ngày qua tháng lại bơ vơ
Chông chênh nhìn lại giấc mơ qua rồi
Chiều nay trống vắng đơn côi
Tiếc thương - thương tiếc tuổi đời đã qua
Trải bao giông tố phong ba
Nay còn trơ lại thân ta một mình.
GỬI NGƯỜI EM GÁI TÔI QUEN
Em là gái ở thành đô
Anh là trai ở ngoại ô mới vào
Tình cờ ta đã bên nhau
Trong một cuộc gặp giao lưu bất ngờ.
Gặp em anh bỗng thẩn thờ
Ngẩn ngơ ngồi ước giấc mơ ân tình
Người em dáng nhỏ xinh xinh
Không cao chẳng thấp trung bình dễ thương.
Nụ cười ánh mắt tơ vương
Hồn nhiên, tươi tắn yêu đương ngập trào
Cho lòng anh phải xuyến xao
Trái tim anh bỗng khát khao bao điều
Rồi thời gian cứ trôi đều
Cuộc giao lưu đã đến chiều chia tay
Em về để lại nơi này
Niềm yêu chẳng thể nguôi ngoai tháng ngày.
LẼ NÀO EM QUÊN
Lâu rồi em chẳng sang chơi
Để cây trứng cá rụng rơi đầy nhà
Ngày ngày nhìn bóng chiều tà
Não nề ôi thấy xót xa cõi lòng
Em ơi!còn nhớ hay không?
Những chiều em đến nắng hồng tiễn đưa
Đến nay mưa nắng bao mùa
Đông qua – Xuân tới vẫn chưa gặp người
Lẽ nào em đã quên rồi
Tình xưa nghĩa cũ một thời em trao
Em giờ ở mãi nơi nao
Có hay anh vẫn dâng trào nhớ thương
Lời thề ước, mộng uyên ương
Em ơi! Còn để vấn vương trong lòng
Hay là em đã sang sông?..
BỆNH ĐAU
Chiều nay đầu váng, mắt hoa
Lâng lâng chỉ muốn đi vào phòng thôi
Lẽ nào trời thử lòng tôi
Cho cơn đau bệnh lẻ loi một mình
Lòng ta nào sợ bệnh tình
Sống trên trần thế tử sinh do trời
Bệnh đau cũng thế mà thôi
Sao làm nhụt trí của người nam nhi
Nằm đau nào có sợ gì?
Dăm ba bữa nữa liền thì hết thôi
Rồi ta lại sẽ yêu đời
Ngắm trăng, nghe nhạc làm thơ tâm tình…
BIẾT RẰNG
Biết rằng chẳng thể bên nhau
Xin em đừng nhỏ lệ sầu em ơi!
Dù mai mỗi đứa một nơi
Lòng anh vẫn nhớ những lời ta trao
Em về bên ấy mong sao
Gặp tình duyên mới với bao mộng lành
Ở lại.. anh ước mong rằng
Em rồi hạnh phúc, như hằng ước mơ
Đôi ta có nợ, không duyên
Thôi đừng kéo níu muộn phiền người ơi..
Anh mong suốt cả cuộc đời
Dẫu cho hai đứa xa rời vẫn luôn
Bên ai em chớ u buồn
Đừng cho đôi mắt lệ tuông vương sầu
Em ơi ! dù đã xa nhau
Xin em nhớ thuở ban đầu đôi ta
Chia ly dẫu biết xót xa
Nhưng tình kia vẫn chỉ là giấc mơ
Trăm năm anh vẫn làm thơ
Biết rằng ly biệt vẫn mơ tương phùng…
CẢM TÁC ĐỜI TÔI.
Trên đời biết sống bao lâu
Thế nhân sinh – tử nào đâu biết rành
Đời ta phiêu bạt bao năm
Gặp cơn hoạn nạn phải nằm bệnh đau
Bảy năm đau đớn âu sầu
Tưởng chừng đã chết từ lâu mất rồi
Nhờ ơn nhân thế, ơn trời
Trong cơn nguy khốn gặp nhiều ân nhân
Được người cho sống nương thân
Ta như được sống lại lần thứ hai
Dẫu đời nay đã tàn phai
Xác thân tàn tạ, hình hài xác xơ
Nhưng tôi vẫn sống làm thơ
Với lòng khao khát vô bờ…khát khao
Trái tim cứ nhịp dâng trào
Hồn thơ vẫn vút bay vào nhân gian
Biết đời còn lắm gian nan
Tuổi xuân héo hắt phai tàn đi mau
Lòng ta nào sợ gì đâu
Tử - sinh có số, âu sầu làm chi
Buồn đau nào có được gì
Nên vui tươi sống cho đi nụ cười
Ta còn sống, vẫn yêu đời
Trái tim vẫn mãi yêu người thiết tha
Dù cho bão tố phong ba
Tình ta vẫn đẹp như là bình minh
Gửi vào nhân thế chút tình
Dẫu mai tạ thế tình mình còn vang
Xác thân gửi chốn địa đàng
Kiếp sau ước được có nàng kề bên…
CHIỀU THU NHỚ.
Em tiễn tôi đi một buổi chiều
Một chiều nắng nhạt gió đìu hiu
Hoàng hôn dần xuống sau ngọn núi
Cây lá xanh tươi đã thay màu.
Em tiễn tôi đi một buổi chiều
Lá vàng rơi rụng lối phiêu du
Mắt em nhoà lệ chiều tim tím
Anh nén lòng đau, nước mắt gieo.
Em tiễn tôi đi một buổi chiều
Đường thu xao xác lá vàng reo
Không gian yên ắng buồn hiu hắt
Tôi, em…chết lặng giữa trời ngâu.
Em tiễn tôi đi một buổi chiều
Hàng cây gió thổi tiếng lao xao
Nghe như tiếng khóc ai gào thét
Ly biệt ngàn trùng nhớ mong nhau.
Em tiễn tôi đi một buổi chiều
Mây hờn giăng cả lối liêu xiêu
Nhìn nhau lần cuối em khẽ nói
Đợi nhé ngày nao giấc mơ khêu.
Em tiễn tôi đi một buổi chiều
Ngậm ngùi đau xót phút nao nao
Tôi đi – Một mình em lối vắng
Thu tím lòng em - Tím lòng nhau…
CHIỀU NAY…
VIẾT LỤC BÁT SẦU
Cuộc đời có lúc buồn đau
Khi vui hạnh phúc lúc gào thương đau
Chiều nay viết lục bát sầu
Viết cho nhân thế đớn đau cuộc đời
Viết cho người, viết cho tôi
Viết cho những mối tình nhàu dở dang
Viết cho mộng vỡ, mơ tan
Viết cho duyên số bẽ bàng hẩm hiu
Viết cho thân xác tàn điêu
Viết cho nỗi nhớ người yêu dâng trào
Viết cho trời đất trăng sao
Viết cho người ở chốn nào có hay ?
Chiều nay trời đất cuồng quay
Ta ngồi viết lục bát sầu…nhớ mong !
CHUYỆN ĐỜI CUỐI NĂM..
Cuối năm.. nghĩ lại đời mình
Nay đà hai sáu, duyên tình vẫn chưa
Thương ai.. biết mấy cho vừa
Mà nay năm cũ sắp đi qua rồi..
Nghĩ mình tay trắng đơn côi
Lòng mong năm mới có người cùng vui
Nào ngờ… nỗi nhớ khôn nguôi
Em giờ… xa quá. Ngậm ngùi tiếc thương
Bao năm tình vẫn còn vương
Đông qua - xuân đến, yêu đương ngỡ thành
Vậy mà duyên nợ - công danh
Cuối năm ngồi tính cũng đành trắng tay
Nghĩ mà chua xót đắng cay
Phương xa... em báo tin nay lấy chồng
Thương đời phiêu bạt long đong
Như chim lạc hướng vẫn mong đường về
Đông về lòng buốt tái tê
Chạnh lòng nhung nhớ bạn bè xa xôi
Xuân về riêng một mình tôi
Ngồi ôm kỷ niệm một thời đã qua
Trải bao năm tháng bôn ba
Bây giờ còn lại thân ta héo tàn
Cuối năm ngồi đếm thời gian
Mong sao xuân đến xua tan nỗi sầu
Tương lai rồi sẽ về đâu
Hạnh phúc – đau khổ, Vui – sầu nào hay?
Cuối năm trút hết lệ cay
Đón xuân – năm mới vận may lại về..
ĐÊM LANG THANG
Đêm nay dạo bước trên đường
Ta lang thang khắp phố phường thân quen
Nhìn ai cũng ngỡ là em
Hoá ra ta đã say men tình sầu.
Về đâu? Ta biết về đâu?
Để tìm lại mối tình đầu hôm nao...
Đêm nay đường phố xôn xao
Người xe tấp nập ồn ào ngược xuôi.
Ta lang thang khắp phố phường thân quen
Nhìn ai cũng ngỡ là em
Hoá ra ta đã say men tình sầu.
Về đâu? Ta biết về đâu?
Để tìm lại mối tình đầu hôm nao...
Đêm nay đường phố xôn xao
Người xe tấp nập ồn ào ngược xuôi.
Nhìn bao đôi lứa vui cười
Lòng ta đau đớn nhớ người hôm xưa
Lòng ta đau đớn nhớ người hôm xưa
Trời đêm trầy trật hạt mưa
Mắt ta thắp lệ như chưa bao giờ.
Mình ta trên phố bơ vơ
Lang thang hồn xác thẩn thờ canh thâu
Đêm nay ta biết về đâu ?
Để quên - quên hết nỗi đau một thời…
Buồn chi thế... hỡi ta ơi !
Lang thang đêm phủ xuống đời quạnh hiu...
Mắt ta thắp lệ như chưa bao giờ.
Mình ta trên phố bơ vơ
Lang thang hồn xác thẩn thờ canh thâu
Đêm nay ta biết về đâu ?
Để quên - quên hết nỗi đau một thời…
Buồn chi thế... hỡi ta ơi !
Lang thang đêm phủ xuống đời quạnh hiu...
ĐÔNG ĐẾN TỰ BAO GIỜ?
Đông ơi ! Đến tự bao giờ ?
Mà sao cây cối ngẩn ngơ đứng nhìn
Trên trời mây lững lờ bay
Bơ vơ chẳng biết tháng ngày về đâu !
Đông ơi ! Cho đến bao giờ ?
Mùa xuân lại đến bến bờ an vui
Hạ về hoa phượng đỏ tuơi
Thu sang lá rụng khắp trời tơ giăng
Chẳng biết đông đến bao giờ ?
Khi tôi đang tỉnh hay mơ về người
Lòng tôi chợt thấy chơi vơi
Bâng khuâng thu đã qua rồi còn đâu
Hỡi mùa man mác lệ sầu
Sao đành chôn dấu nỗi đau xa người
Để mùa đông đến bên tôi
Cho đời băng giá đơn côi não nề
Trời đông giá rét lại về
Run run chẳng biết đông về khi nao ?...
GỬI EM
Gửi em vài nhánh mai vàng
Gửi em một ánh trăng tàn cuối năm
Lời yêu nay đã biệt tăm
Buồn lòng.. em ở xa xăm đời mình
Tình yêu một thưở lung linh
Theo em về chốn yên bình cùng ai
Còn ta với tháng năm dài
Ngồi ôm tiếc nuối những ngày bên nhau
Tình yêu ôi..thoáng qua mau
Để vần thơ úa..héo sầu - thương đau
Còn gì để tặng cho nhau
Hay còn nỗi nhớ đêm thâu đợi chờ
Em giờ vui sống mộng mơ
Buồn anh lẻ bóng bơ vơ một đời
Tình yêu say đắm một thời
Làm sao quên được.. hỡi người yêu ơi!
Đêm nay buồn rớt tả tơi
Mượn câu chữ.. viết thành lời gửi em
Ngoài kia mưa rớt bên thềm
Người ơi! có biết đêm đêm anh chờ…
MƯA NHỚ EM
Chiều nay mưa rớt trên vai
Lòng ta lạnh giá nhớ ai não nề
Đêm đêm nghe bước em về
Lòng anh chợt tỉnh…chẳng hề có ai.
Nhớ em tháng rộng , năm dài
Tuổi xuân heo hắt, thân trai hao gầy
Em ơi xin hãy về đây
Cho anh sống lại tháng ngày bên nhau.
Em giờ bước lạc về đâu
Có còn nhung nhớ tình đầu đôi ta ?.
Trời mưa gieo nỗi xót xa
Để anh nhớ lại tình ta thưở nào
Chợt nghe tiếng gió xôn xao
Trời đông đã lập giấc nào không hay.
Hồn anh chợt tỉnh, chợt say
Nhớ em.. đêm vắng đắng cay một mình
Đớn đau chia rẽ duyên tình
Đêm nay anh khóc thương tình vỡ tan.
NGÀY LỄ MẸ
Hôm nay ngày lễ Mẹ yêu
Lòng con muốn nói bao điều nhớ mong
Đời con mang kiếp tha hương
Làm sao gửi trọn lời thương về người
Nơi đây con khấn lạy trời
Cầu mong cho Mẹ một đời bình an
Bao năm đau đớn tâm can
Quê xa dáng mẹ võ vàng ngóng trông
Hôm nay con viết thơ lòng
Ngực con cài những đoá hồng kính dâng
Cúi đầu con nhủ ấm êm
Như gần bên Mẹ báo ân sinh thành
Con mong Mẹ sống an lành
Để con có Mẹ như cành liền cây
Mẹ ơi ! Con hứa một ngày
Con về bên Mẹ sum vầy sớm hôm..
NHỚ NỤ HÔN ĐẦU
Trao nhau một nụ hôn đầu
Đêm về xao xuyến canh thâu ngỡ ngàng
Trong mơ cứ gọi tên nàng
Mơ làn môi đỏ…khẽ khàng lời yêu
Mơ về ánh mắt trong veo
Long lanh làn nước yêu kiều hồ thu
Nhớ nàng mái tóc huyền kiêu
Thướt tha rặng liễu dặt diều sương lam
Yêu nàng tha thiết con tim
Nụ hôn đầu ấy bên thềm hoa lan..
NHỦ LÒNG
Bao năm lòng vẫn nhủ lòng
Phải vươn lên giữa mênh mông cuộc đời
Nén lòng đau , gắng mỉm cười
Mượn thơ gửi gắm những lời trái tim
Mùa xuân lại đến bên thềm
Sắc xuân tươi thắm dịu êm tháng ngày
Dẫu còn lắm nỗi đắng cay
Lòng ta vẫn nhủ, phải say xuân hồng..
Tình xuân… phơi phới ngập lòng
Trái tim ta vẫn thầm mong một người
Dù tình yêu ấy xa xôi
Khát khao cháy bỏng trong tôi vẫn còn..
Đôi khi lòng thấy héo hon
Trái tim gõ nhịp lỗi con đường tình
Thế rồi lại nhủ lòng mình
Phải vui sống, đón bình minh mỗi ngày
Xuân hồng mơ ước vòng tay
Dẫu là huyền ảo vẫn say hương tình
Nét hiền, duyên dáng nhỏ xinh
Bên nhành hoa thắm chúng mình sánh đôi…
ANH MUỐN!
Anh muốn làm bảng đen
Ghi tươi dòng phấn trắng
Anh muốn làm ngày nắng
Sưởi ấm đôi vai gầy
Anh muốn làm đường đi
Trải theo chân em bước
Anh muốn làm đèn thức
Trong sáng phòng cô đơn
Anh muốn là mùa xuân
Em dung dăng ca hát
Anh muốn làm hạ biếc
Phượng hồng cài tóc em
Anh muốn làm thu lam
Ru hời em giấc ngủ
Anh muốn làm đông nhớ
Ấp ôm vòng tay ngoan
Anh muốn làm gió mơn
Tóc em bồng bềnh hát
Anh muốn làm sương nhạt
Đọng lên bờ mi êm
Anh muốn làm cánh chim
Cùng em trời viễn xứ
Anh muốn làm…em muốn
Ta suốt đời bên nhau..
TÌM EM
Tìm đâu cho khắp bến bờ
Một người con gái ta mơ thưở nào
Lẽ nào là giấc chiêm bao
Tìm em tìm đến khi nào em ơi!
Lẽ nào anh sống đơn côi
Tìm em tìm suốt một đời sao em?
….. HẾT ….