Em ơi! Rằng nhớ, rằng thương
Nét cười luyến ái, chiều sương tóc mềm
Hương Giang buông nhẹ con thuyền
Ta bên em – thả trăng lên Ngự Bình.
Em và xứ Huế đẹp xinh
Ngàn năm tím đượm ân tình trong ta!
CHIỀU MÙA THU NƠI ẤY…
Chiều mùa thu nơi ấy miền quê cũ
Bóng dương tà giăng phủ góc làng xưa
Con đường vắng lá vàng rơi xào xạc
Hoa cúc buồn đứng lặng đợi người qua..
Căn nhà nhỏ khói chiều bay ngun ngút
Hàng cau xanh chim lượn hót líu lo
Dáng mẹ hiền ngồi bên thềm trông ngóng
Đứa con xa sao mãi vẫn chưa về..
Tháng tám về cả quê nghèo vàng ươm
Gió thoảng đưa mùi hương hoa ngào ngạt
Cung đàn xưa trổi lên cùng tiếng hát
Đàn trâu về ngơ ngác lặng nhìn nhau...
Ta chẳng kịp trở về thăm quê cũ
Giữa mùa thu tháng tám trời mưa ngâu
Để trao ai lời yêu thưở ban đầu
Cho dáng mẹ chẳng hao gầy thương nhớ..
Rồi chiều nay nơi miền xa lặng lẽ
Ta âm thầm tìm ký ức yêu thương
Tháng năm trôi tình xưa giờ phai nhạt
Ôi xa rồi mùa thu ấy quê xưa…
EM VỀ
Tha thướt em về trong nắng xuân
Đem bao mơ mộng xoá u trầm
Mùa xuân xanh đến bừng khao khát
Cháy bỏng lòng ta mộng trắng ngần.
Đất trời xuân một vẻ tinh khôi
Níu díu em thơ đôi mắt cười
Khắp phố cờ hoa bay phấp phới
Người người xuôi ngược đến nơi nơi
Mai – Đào khoe sắc ánh xuân ngời
Thơm ngát môi em nét thắm tươi
Thánh thót chim chuyền – cành luyến ái
Ai chờ ngơ ngẩn ...mộng chung đôi
Em về đây dệt khúc tơ duyên
Như sắc, điệu thơ xóa muộn phiền
Say đắm lòng anh tình tha thiết
Bên em yêu trọn giấc xuân thì.
TRĂNG THU
“Đêm thu trăng sáng như gương”
Ta ngồi bến vắng nhớ thương một người
Dòng sông nước lặng lờ trôi
Gió man mác thổi, lá rơi xạc xào
Ngắm trăng lòng bỗng xuyến xao
Nhớ làn môi ấm ngọt ngào thiết tha
Đáy sông lấp lánh trăng nhòa
Hồn ta mơ mộng ngỡ là bóng em!
Giật mình chỉ có màn đêm
Lòng sông lá rụng – trăng mềm giăng tơ
Đêm nay cảnh đẹp nên thơ
Mối tình xưa đã đôi bờ cách xa
Còn đây một bóng riêng ta
Lang thang sông vắng như ca ru mình
À ơi! Ai đã phụ tình
Để ai nhung nhớ điêu linh tháng ngày..
TÔI ĐI TÌM EM
Đi tìm ở đâu trong trần thế?
Một trái tim - một nửa đời tôi!
Em chốn nao, sao hoài chẳng thấy
Để lòng tôi lạnh mấy mùa trăng!
Giữa đất trời bao la lớn rộng
Biết em đâu – tìm nửa cuộc đời!
Ai là em trong vạn, tỷ người?
Cho tôi hay: người ơi – xin mộng gọi!...
Tôi tìm em đã chừng lạc lối:
Người xuôi bắc, kẻ ngược vào nam?!
Lẽ nào đi khắp thế gian,
Tôi tìm em nửa trái vàng yêu thương?!
Hàn Phong Vũ. Ảnh tác giả cung cấp
LÀNG VÀ EM
Lô nhô nằm dưới một chân đồi
Lối về uốn khúc lối quanh co
Dòng sông in bóng bờ tre biếc
Đồng lúa mênh mông thoải cánh cò.
Mỗi sớm bình minh lên gõ cửa
Làng quê êm ả rặng dừa ru
Mảnh nắng lung linh chen mái ngói
Hàng cau xanh ngát gió đưa đu.
Ôi, chiều trăng mỏng tôi sang chơi
Em đứng bên hiên mắt rạng ngời
Tóc xoã ngang vai cười e ấp
Tình như: trong ý vẹn bao lời.
Tôi đã xa em từ độ ấy
Tuổi tròn đôi tám dạ thơ ngây
Cách xa năm tháng nhoà thương nhớ
Ai biết tình ai có đong đầy?
Rong ruổi mười năm chừng đã mỏi
Bóng quê thao thiết tiếng em cười
Làng xưa tình ấy còn in dấu
Mơ một ngày về thắm nét môi!...
5/4/2012
BIẾT EM ĐÃ XA
Anh nhớ lần đầu quen biết em
Nhờ thơ kết nụ; mối tơ duyên
Em ơi! thương nhớ em từ ấy
Thao thức đêm trường những dịu êm!
Thế rồi hai đứa đã yêu nhau
Tha thiết tình ta tự buổi đầu
Duyên dáng bên anh – em cười, nói
Môi hôn âu yếm mình trao nhau
Những buổi chiều rơi; ngắm hoàng hôn
Em rằng: trong dạ sao bồn chồn
Tình đầu e sợ mau tan vỡ
Tựa ánh trăng non vội khuất ngàn:
Rồi một ngày kia em xa anh
Mang theo tình đắm, giấc mộng lành
Chiều tan nhung nhớ ôm hình bóng
Lạc lõng hồn anh: chốn lạnh tanh!…
Giờ đây anh biết... và em xa!
Nhưng mối duyên ta mãi đậm đà
Vẫn cháy nguồn thơ như muôn thuở:
Nhớ thương em hỡi dẫu lìa xa!.
EM ĐI
Em đi..
Để lại nỗi sầu
Hàng cây xanh
đã ngả màu tàn phai
Anh còn ngồi đếm một hai
Tin điều ngớ ngẩn
rằng mai em về.
Thời gian trôi
dải lê thê
Mưa rơi tí tách
tái tê đêm sầu
Nhớ thương!
anh dỗi cơi trầu
Bình vôi tan vỡ
trái cau bẽ bàng.
Lá trầu xanh
ngả sắc vàng
Ngậm ngùi ngồi:
ngắm trăng tàn
đơn côi.
H.P.V
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét