Nhớ Quê Hương.
Quê hương tôi bình thường giản dị
Phong cảnh hữu tình có núi có sông
Có con đò nhỏ bến đò ngang
Có mái đình cây đa giếng nước.
Nơi ngôi trường làng tôi đã học ngày xưa
Cùng bao bạn bè thầy cô yêu dấu
Ôi quê hương ở thì thương xa thì nhớ
Bây giờ xa rồi lòng nhớ nhiều hơn.
Tôi còn nhớ khi tôi còn thơ bé
Mẹ đã ru bằng lời ru êm ái
“ầu ơi con ơi non ngủ cho ngoan
để mẹ đi cấy lấy công ngoài đồng”.
Ôi lời ru sao mộc mạc tha thiết
Đã thấm sâu trong tôi tự bao giờ
Tôi còn nhớ những lần đi chơi trộm
Đã làm cha phải lo lắng bồn chồn.
Rồi khi về cứ sợ cha đánh đòn
Nhưng khi gặp cha ôn tồn hỏi nhỏ
Con chơi đâu sao con không nói rõ
Nhớ lần sau đừng vậy nữa nghe con.
Tôi vẫn nhớ mãi lời cha đã dạy
Đến bây giờ tôi mới biết thương cha
Tôi còn nhớ những lần đi theo mẹ
Ra bờ sông để gánh nước tưới khoai.
Mẹ thường bảo sông quê mình sâu lắm
Đã cho quê ta nước tưới quanh năm
Nhưng có năm nó vô tình giận dữ
Cuốn trôi đi bao công sức dân ta.
Ngày tháng năm cứ lặng lẽ trôi đi
Tôi đã lớn bên dòng sông yêu dấu
Ôi dòng sông mang nhiều ký ức
Tắm mát đời tôi một thuở ấu thơ.
Quê hương ơi sao mà thương mà nhớ
Như mẹ hiền nuôi lớn cuộc đời tôi
Dẫu đi cách bốn phương trời
Lòng tôi vẫn nhớ bến bờ quê hương../.
ST: Ngọc Lâm
BD: Hàn Phong Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét