CHÙM THƠ MÙA ĐÔNG – HÀN PHONG VŨ
GIÓ ĐÔNG
Đông về cây lạnh lá run
Khói sương giăng phủ mịt mùng xa xăm
Quê xa bao tháng bao năm
Chiều nay gió dậy, người nằm nhớ quê.
ĐÊM ĐÔNG
Đâu còn gì để nhớ thương
Mà sao lòng vẫn vấn vương thêm sầu
Dặn lòng quên, có được đâu
Bóng hình em vẫn in sâu trong lòng
Sài gòn nay đã lập đông
Gió heo heo thổi, thư phòng mình ai
Đêm về lạnh buốt đôi vai
Nỗi niềm thương nhớ thêm dài người ơi
Dường như đông đã về rồi...!
CHIỀU ĐÔNG NHỚ NGƯỜI
Chiều nay gió thổi lạnh ghê
Phải chăng đông đã trở về rồi sao?
Ngày nâng tuổi mộng lên cao
Đông về thêm gợi biết bao nỗi niềm.
Ngày đầy nâng nhịp con tim
Bâng khuâng, rạo rực tôi tìm bóng tôi.
Đêm sang đầy một đơn côi
Đầy một nỗi nhớ thương người… ngày xưa!.
ĐÔNG ĐẾN TỰ BAO GIỜ?
Đông ơi ! Đến tự bao giờ ?
Mà sao cây cối ngẩn ngơ đứng nhìn
Trên trời mây lững lờ bay
Bơ vơ chẳng biết tháng ngày về đâu !
Đông ơi ! Cho đến bao giờ ?
Mùa xuân lại đến bến bờ an vui
Hạ về hoa phượng đỏ tuơi
Thu sang lá rụng khắp trời tơ giăng
Chẳng biết đông đến bao giờ ?
Khi tôi đang tỉnh hay mơ về người
Lòng tôi chợt thấy chơi vơi
Bâng khuâng thu đã qua rồi còn đâu
Hỡi mùa man mác lệ sầu
Sao đành chôn dấu nỗi đau xa người
Để mùa đông đến bên tôi
Cho đời băng giá đơn côi não nề
Trời đông giá rét lại về
Run run chẳng biết đông về khi nao ?...
Chiều Đông
Ai đã quên đi những mặn nồng
Để trời se sắt mấy mùa đông
Người ơi, có nhớ đêm hò hẹn
Ai đã âm thầm khắc khoải trông!
Con tim trăn trở bầm thương nhớ
Thuyền đã xa rồi, mỏi bến mong
Chiều đơn hiu hắt lòng tê tái
Buốt giá hồn ta em biết không?
Hàn Phong Vũ
22/10/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét